CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐỘC HẬU Ở TRÊN, TRẪM Ở DƯỚI!


Phan_28

Noãn Noãn thở dài, cô không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ cố gắng từ trên giường ngồi dậy, nhìn Đạm Cúc ngã xuống mặt đất.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Noãn Noãn, Đạm Cúc vội vàng từ cửa chạy vào, một tay nắm lấy tay cô: “ Tỷ tỷ, người như thế nào rồi? Tên Kim Ưng kia làm tỷ bị thương sao?"

Noãn Noãn lắc lắc đầu: “Không phải, là Thái hậu Dung Yên Nhi."

Vừa nhắc đến tên Dung Yên Nhi, sắc mặt Đạm Cúc lập tức tái nhợt, toàn thân run rẩy, cô kêu lên một tiếng sợ hãi nhìn thật nhanh bốn phía.

“Em đừng sợ, bà ta không có ở đây, phải…..”Noãn Noãn đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu, mặc dù mới có nửa tháng ngắn ngủi nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đạm Cúc nghiêm túc nhìn cô, dường như rất muốn nghe cô nói tiếp.

“Thôi, không nói nữa, tôi gọi em đến đây là muốn em đi làm một chuyện.”Noãn Noãn ra hiệu bảo Đạm Cúc lại gần nói nhỏ: “Em đi đến rừng cây bên ngoài Đô thành, giúp tôi xem một chút có phải có một hồng y nam tử đang chờ ở đó hay không? Nếu có thì em nói với anh ta, người anh ta chờ đang bị thương rồi, khi nào thương thế của người đó lành lại sẽ đi tìm anh ta. Anh ta không cần phải chờ đợi nữa.”

Đạm Cúc ngẩn người ra, cuối cùng cũng đồng ý: “Tỷ tỷ, ta biết rồi, chỉ cần không bắt ta sống ở trên đỉnh núi này thì bảo ta làm cái gì cũng được.”

Noãn Noãn gật đầu: “Thời gian cấp bách, em nhanh đi đi.”

Đạm Cúc khẽ gật đầu, nhưng lại nghĩ tới đỉnh núi này rất cao thì sắc mặt của cô thoáng trắng bệch.

“Vân Nhất.” Noãn Noãn lớn tiếng gọi, Vân Nhất đẩy của phòng đi vào.

“Có chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn ta liếc qua Đạm Cúc một cái, sau đó lại quay qua nhìn Noãn Noãn.

“Làm ơn hãy chuẩn bị cho Đạm Cúc một cỗ xe ngựa, một chút lương khô rồi sau đó đưa cô ấy rời khỏi đây, được không?” Noãn Noãn nhẹ giọng yêu cầu.

Vân Nhất lạnh lùng hừ một tiếng: “Những cái này phải hỏi ý kiến của Vân Vụ trước đã, ngươi cũng biết hắn là người keo kiệt đến mức nào mà.”

“Chuyện của Vân Vụ tôi sẽ nói với Kim Ưng.”

Một câu nói của Noãn Noãn làm cho Vân Nhất cảm thấy rất hưng phấn: “Ngươi nói sớm mới phải, cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ lo liệu thỏa đáng.” Nói xong hắn liền ôm Đạm Cúc đi ra ngoài.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy tim của mình càng ngày càng mềm yếu đi rồi, biết đâu Long Khê đã không còn đợi cô như lời nói nữa, vậy mà cô lại gióng trống khua chiêng làm cho hắn nhiều thứ thế này… Nhưng cô lại nghĩ tới Long Khê thường ngày giống như con nai hồn nhiên, Noãn Noãn lại cảm thấy ít ra cô làm như vậy cũng để cho bản thân mình thấy yên tâm.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Kim Ưng đẩy cửa phòng bưng một bát cháo đi vào: “Lần trước thấy ngươi rất thích ăn cháo này, cũng vừa vặn hiện tại thân thể ngươi không khỏe nên chỉ được ăn mấy món nhẹ nhàng như vậy thôi.”

Noãn Noãn cười khẽ: “Cảm ơn anh.”

Kim Ưng nhếch lông mày lên một cách không đứng đắn, khóe môi khẽ cong: “Ngươi đối với nam nhân vẫn khách khí như thế à?”

Noãn Noãn sững sờ trừng mắt: “Cho anh một chút phẩm màu, anh đã vội đi mở phường nhuộm rồi, sao lúc nào cũng không đứng đắn vậy?”

Kim Ưng cười hắc hắc: “Muốn đứng đắn thì ngươi đi tìm Mộ Dung Thánh Anh đi.”

Noãn Noãn sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn: “Ý của anh là gì?”

Kim Ưng có chút chột dạ khóe mắt giật giật mấy cái, nhanh chóng mở miệng: “Không phải ngươi đã từng nghi ngờ ta chính là Mộ Dung Thánh Anh hay sao? Ha ha.”

Kim Ưng lúng túng cười gượng.

Noãn Noãn nhíu nhíu mày, trong lòng cô dâng lên cảm giác mất mát không hiểu vì sao, giống như cô đang bị lừa gạt.

“Đừng nói về anh ta với tôi nữa, tôi với anh ta không còn bất cứ quan hệ gì hết.” Noãn Noãn nhận lấy chén cháo trên tay hắn, một mình vừa thổi vừa ăn.

Kim Ưng yên lặng nhìn cô, tròng mắt đen láy khẽ lóe lên một tia sáng.

Trên đỉnh núi trước mặt là vách đá sâu vạn trượng nơi Kim Ưng đang yên lặng ngồi.

Trong đầu hắn lại vang vọng lời nói tuyệt tình của nữ nhân kia, hắn không nhịn được cười khổ. Hắn không nghĩ đến một ngày hắn cùng Mộ Dung Thánh Li thực sự trở mặt, chỉ có thể đưa Noãn Noãn xuất cung, dùng một thân phận khác để tiếp cận cô, nhưng cuối cùng…

“Cuối cùng thì người vẫn để ý tới thân phận thật sự của mình!” Sau lưng vang lên tiếng nói của Vân Vụ.

Kim Ưng không quay đầu lại, lạnh lùng nhìn sương trắng trước mặt: “Vân Vụ, bệnh cũ của người lại tái phát rồi, không nên tùy tiện nghe lén người khác nói chuyện.”

Vân Vụ cười cười ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không phải là ta đang lo lắng cho ngươi đó sao? Có lẽ người không chú ý đến sự khác thường của mình, một người luôn ưa sạch sẽ, vua của một nước vậy mà lại vì một nữ nhân mà xuống bếp. Lão đại, ta chỉ có thể nói, ngươi yêu nữ nhân kia thật thê thảm, nhưng hai thân phận của ngươi...”

“Vân Vụ, ta không muốn nghe.” Kim Ưng cắt đứt lời nói của hắn: “Việc đã đến nước này thì không thể quay đầu lại được nữa rồi, ta chỉ có thể tiến lên phía trước mà thôi.”

“Nhưng ngươi đã nghĩ đến thời điểm thân phận của mình sẽ bị bại lộ chưa?” Vân Vụ tiếp tục đả kích hắn: “Long Noãn Noãn sẽ tha thứ cho ngươi sao? Sẽ chấp nhận ngươi chứ? Đến lúc ấy ngươi đã chìm đắm quá sâu…”

“Ta nói rồi, ta không muốn nghe nữa.” Kim Ưng nổi giận xoay người nhìn Vân Vụ: “Ngươi trở về lo việc của ngươi đi, ta không cần ngươi dạy bảo, chuyện của ta ta tự biết cách giải quyết.”

Vân Vụ thở dài: “Thật ra thì ngươi có thể sống mà không phải mệt mỏi như thế này, chỉ cần ngươi bỏ lòng tự ái cùng quá khứ của mình qua một bên, ngươi…”

“Vân Vụ, ngươi muốn ta ném ngươi xuống sườn núi sao?” Kim Ưng đột nhiên tiến lên một bước nắm lấy cổ áo của Vân Vụ: “Một câu cuối cùng, ta không muốn nghe nữa.”

Vân Vụ nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt không chỉ còn một vẻ âm trầm bày mưu tính kế như trước đây nữa mà bây giờ là một mảnh mê man, không xác định được phương hướng.

Đã có lúc hắn có thể giữ thật chặt nữ nhân ấy nhưng những tổn thương đã qua cùng với cố kỵ khiến hắn không dám thật lòng phơi bày tình cảm của mình. Hắn đã làm tổn thương nữ nhân kia quá nhiều, dù cho lúc đó hắn động lòng chỉ là giả, hắn đối với cô chỉ có ý muốn lợi dụng nhưng ngay tại thời điểm cô muốn rời đi, hắn mới nhận ra không biết từ lúc nào trong lòng hắn đã có hình bóng của cô. Cảm giác ở cạnh cô thật tốt đẹp biết bao, không có thù hận, không có bi thương, không có lợi dụng.

Chỉ vì đi nhầm một bước mà hắn đã thua cả một ván cờ, hắn cho rằng mình có thể dùng một thân phận khác để đến bên cô, yêu thương cô, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng chẳng qua cái thân phận này cũng chỉ là một vỏ bọc ngụy trang, mà bản thân hắn thì lại không bao giờ có thể cười thoải mái được.

Chẳng lẽ cứ như vậy mà ngụy trang sống bên cạnh cô cả đời hay sao? Cả đời không thể tháo mặt nạ xuống? Để cho cô cả đời sống trong lừa dối ư?

Kim Ưng chống lại ánh mắt mắt bình thản của Vân Vụ, ảo não đẩy hắn ra.

Hắn đột nhiên cảm thấy ganh tỵ với đôi mắt bình thản kia.

Vân Vụ đứng thẳng lên, nhìn Kim Ưng một lúc lâu rồi xoay người rời đi. Vân Vụ tin tưởng mấy lời này của mình dù chưa nói hết nhưng Kim Ưng cũng có thể hiểu.

Chỉ mong hắn có thể thoát ra khỏi mê trận, toàn tâm toàn ý với lựa chọn của mình.

Đêm đã khuya Kim Ưng trực tiếp đi vào phòng, hắn nhìn Noãn Noãn nằm ở trên giường, khẽ cởi áo.

“Này, ngươi đang làm gì đấy?” Noãn Noãn ngồi dậy, động tác của cô so với lúc trước đã linh hoạt hơn.

“Ngươi nghĩ là ta đang làm gì, dĩ nhiên là đi ngủ rồi.” Kim Ưng nói xong liền cởi áo khoác ra nằm xuống bên cạnh cô: “Đây là phòng của ta, giường của ta, dĩ nhiên là ta phải ngủ ở đây chứ.” Hắn vươn tay ra ôm lấy Noãn Noãn, kéo cô nằm xuống: “Cũng không phải là chưa từng ngủ chung với nhau, ngươi ngại ngùng cái gì?"

Noãn Noãn bị hắn ôm cả người không thể nhúc nhích thì tức giận, gì mà cũng không phải là chưa từng ngủ chung. Ngày hôm qua là cô nể tình hắn mệt mỏi chăm sóc cô ba ngày nên mới bỏ qua. Hiện tại………. trong mũi Noãn Noãn tràn ngập mùi đàn hương trên người hắn, cô nhất thời cảm thấy vành tai nóng rực lên.

“ Anh, tôi………. ” Trực giác của Noãn Noãn cho thấy tư thế của bọn họ lúc này cực kỳ không thích hợp. Hắn nằm nghiêng nửa người ôm lấy cô, cô thì vùi mặt trong hõm cổ hắn, đôi môi vì vậy mà cũng chạm vào làn da lạnh lẽo của hắn.

Noãn Noãn cựa quậy di chuyển mặt, lỗ mũi lại đụng trúng chiếc mặt nạ vàng của Kim Ưng, nước mắt liền ào ào tuôn ra.

“Cho chừa cái tội lộn xộn đi.” Kim Ưng hắc hắc cười trộm: “Ngoan ngoãn nằm im đi, nếu không mặt nạ của ta sẽ làm rách lỗ mũi của ngươi đấy."

Noãn Noãn trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không dám cử động nữa, vì trọng thương nên căn bản là thân thể cô cũng không còn sức lực, chỉ có thể để mặc cho nam nhân này ôm lấy mình, cô thở hổn hển tỏ vẻ kháng nghị.

Kim Ưng cười thầm, âm thanh vang bên tai Noãn Noãn, càng làm cho cô tức giận đến chết đi sống lại.

“Cứ như vậy mà ngủ đi Noãn Noãn.” Rốt cuộc Kim Ưng cũng ngừng cười, giọng nói trầm thấp giống như đang đè nén một loại dục vọng. Hắn nhắm mắt lại, hô hấp dần dần nhẹ đi.

Noãn Noãn không hề cảm thấy buồn ngủ, trên người có chân tay của nam nhân quấn lấy, bên tai còn có tiếng thở nhẹ nhàng của hắn. Mặc dù thân thể bị thương nhưng trong lòng lại không nhịn được có chút ngứa ngáy. Mặt cô không thể dịch ra, ánh mắt cũng không thể nhìn lên khiến cho cô không nhìn rõ được khuôn mặt nam nhân này.

“Ngươi có muốn xem không?” Giọng nói của Kim Ưng đột nhiên vang lên làm cho Noãn Noãn giật mình.

“Khụ khụ.” Noãn Noãn dựa vào cớ này làm cho bản thân hết lúng túng: “Ai nói tôi muốn nhìn, hơn nữa, anh sẽ để cho tôi xem sao?"

Kim Ưng đột nhiên ngồi dậy, lấy tay chống xuống giường, nheo mắt nhìn cô: “Nếu như ngươi thật sự muốn thì ta có thể để cho ngươi xem."

Noãn Noãn ngẩn người ra, tim đập thình thịch, ngây ngốc nhìn ánh mắt mê hoặc của nam nhân kế bên, ánh sáng lóe lên trong đó thật quen thuộc. Đúng là thảm rồi, Noãn Noãn cảm thấy đôi mắt này giống y hệt Mộ Dung Thánh Anh. Cô thở mạnh nói: “Được, tôi muốn nhìn.”

Kim Ưng nâng đôi môi đỏ tà mị lên, cười cười: “Nhất định phải nhìn sao? Sẽ không hối hận chứ?”

Noãn Noãn ngẩn ra: “Có gì mà phải hối hận? Trừ khi là anh hối hận.”

Kim Ưng đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng vén tóc của Noãn Noãn gọn sang một bên, ánh mắt ôn nhu, nụ cười giống như đã từng quen biết khiến cho Noãn Noãn sững sờ.

Mặc dù mặt nạ vàng che mất nửa khuôn mặt nhưng nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt sủng nịnh mà chứa biết bao điều phức tạp kia, quả thực giống với Mộ Dung Thánh Anh như đúc.

“Anh…” Noãn Noãn chợt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, nụ cười cưng chiều của nam nhân cũng biến mất, thay vào đó là nụ cười giống như châm biếm: “Nếu ta đúng là người mà ngươi nghĩ thì sao?”

Noãn Noãn hung hăng trợn mắt nhìn hắn: “Anh không phải là anh ta, tuyệt đối không phải. Nếu đúng là thế thì tôi sẽ cảm thấy mình thật ngu ngốc, cả đời này tôi sẽ không gặp lại anh nữa.”

Ánh mắt Kim Ưng chợt lóe lên tia sáng sắc bén, khóe môi căng thẳng phút chốc giãn ra theo thói quen: “Được rồi, ngươi gỡ xuống đi, xem xem ta có phải là Mộ Dung Thánh Anh hay không?”

Noãn Noãn sững sờ nhìn đôi mắt của hắn, từ từ đưa tay đến gần mặt nạ vàng.

Khi đầu ngón tay cô chạm vào được mặt nạ thì con ngươi của nam nhân bỗng trở nên cực kỳ thần bí, thâm thúy, hình như trong đó ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói, có quá nhiều bí mật.

“Được rồi, thôi đi ngủ.” Kim Ưng đột nhiên quay mặt đi, nằm xuống vươn cánh tay ôm lấy cô nằm lại tư thế giống như lúc đầu.

Noãn Noãn tức giận: “Đây là ý gì chứ? Anh giỡn với tôi hả?”

Kim Ưng cười ha ha, giọng nói vang lên bên tai Noãn Noãn: “Bây giờ ngươi mới biết sao, ai bảo ngươi đơn thuần như vậy, dễ bị lừa như thế. Ta chính là Kim Ưng thần bí, trừ phu nhân của ta thì tuyệt đối sẽ không cho ai thấy khuôn mặt tuyệt sắc của ta hết.”

Noãn Noãn lập tức làm bộ dạng hung ác, nghiêng đầu nhìn hắn: “Gì chứ, anh nghĩ mình là Mộc Uyển Thanh sao? Người nhìn thấy mặt anh nếu không phải chết thì cũng phải lấy thân báo đáp à? Còn cái gì mà tuyệt sắc, với tôi cùng lắm cũng chỉ là đầu heo mà thôi.”

“Ngươi đang dùng kế khích tướng đó sao? Mà Mộc Uyển Thanh là ai? Vì sao lại có lời thề giống với ta như vậy, hôm nào nhất định phải đi gặp hắn mới được.” Kim Ưng tiếp tục duy trì vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.

“Anh không gặp được đâu.” Noãn Noãn tức giận bĩu môi, xoay đầu một cái thì bị đập trúng vào mặt nạ, cô không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng: “Một là anh gỡ mặt nạ xuống, hai là đi ra ngoài ngủ. Anh chọn một cái, tôi không muốn nửa đêm trở người lại bị cái mặt nạ này đụng chết đâu.”

“Đương nhiên là ta chọn tháo mặt nạ xuống rồi, bên ngoài lạnh như vậy ta không muốn ra đó ngủ nha. Huống chi có ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, ta mà đi ra ngoài thì mới là đồ ngu.”

“Tốt, vậy thì tháo mặt nạ xuống.” Noãn Noãn mở to mắt ra chờ đợi.

“Mặt nạ có thể tháo, chỉ là ngươi không thể nhìn.” Kim Ưng xoay người lấy một mảnh khăn gấm: “Ngươi che mắt lại đi, ta sợ ngươi mê luyến khuôn mặt tuyệt sắc của ta.”

Noãn Noãn hung hăng trợn mắt nhìn hắn: “Ai thèm.” Nghĩ đến việc đụng phải cái mặt nạ đó thật thê thảm, cuối cùng Noãn Noãn vẫn phải thỏa hiệp.

Kim Ưng cúi người giúp cô che mắt lại, bỗng dưng hắn dừng động tác, cô đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên hắn hôn xuống môi cô.

Môi của hắn rất lạnh, cảm giác này giống như đã từng trải qua, hành động dây dưa đó làm cho Noãn Noãn ngẩn ra. Không biết vì sao tối nay cô luôn cảm thấy Kim Ưng cùng Mộ Dung Thánh Anh rất giống nhau, giống như…

Trong lúc chìm trong sự nghi ngờ cô đã quên mất không đẩy hắn ra, để mặc cho hắn hôn. Loại cảm giác này thật sự quá quen thuộc.

Noãn Noãn đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, đồng thời cô cũng cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, nụ hôn lúc này càng trở nên cuồng nhiệt.

Cảm giác quen thuộc càng lúc càng mạnh mẽ, Noãn Noãn vươn cánh tay nhỏ bé lên khuôn mặt kia. Đôi mắt đã bị che lại nên các giác quan trong nháy mắt trở nên vô cùng nhạy cảm. Trong mũi cô tràn đầy mùi đàn hương nhưng nếu ngửi kỹ thì sẽ nhận thấy có mùi hoa mai thơm ngát, khuôn mặt mịn màng, đôi môi khiêu gợi, sống mũi ngạo nghễ… Nam nhân này quả thực đã tháo mặt nạ xuống.

Ngón tay Noãn Noãn hướng lên khuôn mặt hắn, ngay lập tức bộ ngực cô đã bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.

Thân thể cô như có một luồng điện chạy qua thoáng trở nên run rẩy, trong nháy mắt cô ưỡn cong thân thể…

Chương 67 : Sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi

Nụ hôn của Kim Ưng trong phút chốc trở nên điên cuồng, giống như đang đốt lên ngọn lửa dục vọng, thiêu đốt hết mọi thứ, dường như muốn đem Noãn Noãn nuốt sạch vào bụng.

Noãn Noãn nhanh chóng thu đôi tay đặt trên khuôn mặt nam nhân lại để bảo vệ thân thể, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, muốn đẩy Kim Ưng ra xa.

Kim Ưng kéo tay cô lại, môi mỏng dán sát bên vành tai cô nhỏ giọng nói : “ Nếu không phải thân thể của ngươi chưa khỏe hẳn, ta thật sự rất muốn ngươi."

Noãn Noãn sửng sốt, toàn thân đỏ bừng lên như con tôm luộc, đang muốn vung một cái tát để bảo vệ sự trong sạch của mình thì mái nhà đột nhiên bị nhấc lên, rơm rạ trên nóc nhà rơi xuống, làm cô bị sặc ho khan mấy cái.

Trong nháy mắt Kim Ưng ôm Noãn Noãn vào trong ngực, thân thể tuyệt mỹ xoay tròn rút ra một thanh kiếm.

Đột nhiên bốn phía xuất hiện mấy bóng đen mang theo hàn ý lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hai người.

Ánh nến trên bàn bởi vì gió lạnh mà đột nhiên tắt ngấm, trong phòng tràn ngập một mảnh tối tăm, ánh trăng trên đỉnh đầu là nguồn sáng duy nhất còn lại hiện giờ.

Mắt Noãn Noãn bị khăn gấm che kín, mặc dù không nhìn thấy tình huống nguy hiểm trước mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm cùng sự khẩn trương của Kim Ưng.

Với bản lĩnh của cô cùng Kim Ưng vậy mà lại không phát hiện được kẻ địch đang đến gần, hơn nữa lâu như thế mà hai người cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào của bọn chúng, chẳng lẽ………

“ Kim Ưng… ” Noãn Noãn nhẹ nhàng lên tiếng, bốn người xung quanh đột nhiên ra tay, trong nháy mắt bốn loại binh khí "đao thương kiếm kích" sử dụng cùng một chiêu thức bén nhọn đánh về phía hai người, không chừa lại cơ hội trốn thoát nào.

Kim Ưng vung kiếm ra ngăn cản, cánh tay còn lại ôm chặt lấy Noãn Noãn, tuy rằng thương thế của cô lúc này đã trở thành gánh nặng cho hắn.

Kim Ưng vung kiếm, đồng thời trong lúc đó Noãn Noãn cũng ném khí độc ra, nhưng có vẻ như bốn người kia đã có sự chuẩn bị, nhanh chóng chia ra bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đồng loạt tấn công làm hai người xoay sở không kịp.

Hướng tấn công của bốn người chủ yếu là nhằm vào Noãn Noãn, chỉ liếc qua cũng có thể đoán ra được bọn họ tới đây là vì Noãn Noãn.

Noãn Noãn xác định mình cùng Kim Ưng không phải là đối thủ của bốn người này, cô đột nhiên lạnh giọng nói với hắn: “Buông tôi ra, người bọn họ muốn giết là tôi."

Kim Ưng nhìn cô, trong ánh mắt đã không còn ý trêu đùa, không cười giỡn, mà ẩn chứa trong đó là tầng tầng lớp lớp thâm thúy quen thuộc cùng dịu dàng : “Long Noãn Noãn, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ ngươi lại. ”

Noãn Noãn sững sờ, trong nội tâm chợt dâng lên cảm giác ấm áp, trước đây đã từng có một người đàn ông ở thời điểm nguy hiểm cũng nói với cô như vậy, chỉ đáng tiếc ………..

Noãn Noãn dùng tay đẩy Kim Ưng ra, tự mình nhảy vào vòng công kích của bốn tên kia : “Anh đi đi, tôi sẽ không trách anh đâu."

Kim Ưng vừa vung kiếm ngăn cản đòn tấn công, vừa hô to: “Nữ nhân ngu ngốc này, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao? ” Thân thể hắn như gió lốc xoay tròn, nhanh như chớp kéo Noãn Noãn ra khỏi vòng vây nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng khiến cho lưng mình lộ ra sơ hở.

Khẽ kêu lên một tiếng, thân thể Kim Ưng chợt lảo đảo, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Noãn Noãn. Hai người vội vàng chạy về phía sau, lùi đến đỉnh núi.

Bốn gã hắc y nhân đuổi sát theo sau không tha.

“Noãn Noãn, ta đếm đến ba chúng ta cùng nhau nhảy xuống dưới, rõ chưa? ” Kim Ưng nhìn đáy vực rộng lớn sâu thẳm chìm trong đêm tối nhỏ giọng nói.

Noãn Noãn cắn chặt môi, đây là nơi lần trước cô rơi xuống nhưng khi đó còn có Long Khê ở đây, còn lần này thì tất nhiên vận khí sẽ không tốt như vậy rồi.

“ Ngươi đang nghĩ gì đấy? ” Thấy Noãn Noãn do dự, Kim Ưng cảm thấy rất tức giận lớn tiếng kêu lên.

Noãn Noãn thở dài : “Kim Ưng, thật ra thì anh không cần thiết phải chết với tôi, hai chúng ta……. "

Sự phân chia giới hạn của cô còn chưa nói ra khỏi miệng thì bốn tên thích khách đã đuổi đến nơi, Kim Ưng liền kéo cô nhảy xuống vực.

Một quầng sáng tròn lạnh lẽo chói lòa lao theo, khiến thân thể không nhịn được run rẩy từng đợt. Ngay sau đó hai người phi thân lên, nhanh chóng bám lấy một gốc cây ở bên vách đá rồi tung người nhảy một cái.

Khi hai chân chạm đất an toàn Noãn Noãn mới mở mắt ra, xung quanh cô là một màn đen tối, chỉ có ánh mắt của nam nhân đối diện ánh lên ánh sáng vàng kỳ quái.

“Kim Ưng? ” Noãn Noãn nhỏ giọng gọi, cô muốn chắc chắn cả hai người đều an toàn.

“ Nữ nhân, bây giờ chúng ta đều đang ở Địa Ngục. ” Âm thanh lười biếng của Kim Ưng vang lên trong không khí : “Ta vì ngươi mà chết, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói hay muốn báo đáp cho ta sao?"

Noãn Noãn sững sờ : “ Địa Ngục?"

Kim Ưng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng : “ Nếu không thì ngươi nghĩ đây là nơi nào? Phía trước chính là Hoàng Tuyền rồi, trước khi đi uống canh Mạnh Bà để quên ta thì hãy thật lòng trả lời ta một vấn đề, người mà ngươi yêu có phải là Mộ Dung Thánh Anh hay không? ”

Gió lạnh thổi vù vù bên tai, dưới chân là vách đá cứng rắn, sau lưng cũng vậy, tuy rằng cả người đang chìm trong bóng tối nhưng cô tin chắc đây không phải là Địa Ngục.

“ Kim Ưng, đừng đùa nữa, rốt cuộc chúng ta đang ở chỗ nào? ”Noãn Noãn nói xong liền vươn tay ra xung quanh quờ quạng.

Một lồng ngực vững chắc ôm chặt lấy cô, Kim Ưng hài hước mở miệng : “ Trả lời câu hỏi của ta trước, ta sẽ nói cho ngươi biết. ”

“ Tôi không trả lời vấn đề nhàm chán này đâu. ” Noãn Noãn không nhịn được trợn trắng mắt, hiện giờ bọn họ đang bị đuổi giết mà hắn vẫn còn có tâm tình đùa giỡn sao ?

Trước mặt đột nhiên hiện lên ánh lửa do Kim Ưng tự tay nhóm, ánh sáng lập lòe chiếu vào đôi mắt của hắn.

“ Bọn chúng đã đi rồi, yên tâm đi. ”Kim Ưng nhìn lên phía trên bầu trời tối đen như mực: “Chúng ta đang ở trong hang động trên vách núi Trung Bộ. ”

Kim Ưng đỡ Noãn Noãn chậm rãi đi vào trong : “ Nơi này ban đầu là căn cứ của bọn khỉ con, bọn chúng thường lên trên núi kiếm ăn sau đó sẽ về đây ngủ. ”

Quả nhiên ở trong sơn động vẫn còn vương vãi một chút quả dại, nhưng cũng có rơm rạ làm thành một cái giường đơn giản.

“ Ba năm trước ta rời cung cũng nhảy từ trên kia xuống, được sư phụ cứu đến nơi này. ”Kim Ưng nhẹ giọng nói, giống như đang hồi tưởnglại quá khứ.

“Bọn người đuổi giết chúng ta là ai nhỉ? Võ công của bọn chúng nhìn qua rất cao, còn những người khác đâu rồi? Tại sao bọn họ lại không phát hiện ra…?”

“Bọn họ không sao.” Kim Ưng cúi đầu mở miệng: “Lúc chạng vạng tối, Vân Nhất còn thiếu một vị thuốc nên ta để cho bọn họ xuống núi hái thuốc, thuận tiện chuẩn bị vật phẩm cho ngày mai. Vốn định cùng ngươi trải qua một đêm lãng mạn, không ngờ lại có người tới. Nhưng nhất định là chân núi bị tổn thất rất nghiêm trọng nếu không bọn họ cũng sẽ không lên được núi.”

Noãn Noãn nhíu mày: “Là tôi làm liên lụy đến anh, bọn họ rõ ràng là nhằm vào tôi.”

Kim Ưng trầm mặc không nói gì nữa, thuận tay đánh thêm lửa cho hang động thêm ấm áp.

“Xem ra đêm nay chúng ta phải ở lại đây rồi, đợi trời sáng xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.” Kim Ưng thấp giọng nói, tâm tình từ từ trầm xuống, ngồi yên lặng một nên nhìn Noãn Noãn nằm trên giường rơm nghỉ ngơi. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng hỏi: “Ngươi biết Thánh Hoàng trong truyền thuyết không?”

Noãn Noãn sững sờ: “Thánh Hoàng? Thánh Hoàng của Hộ Long điện?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog